Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

Chặn tay lũ khốn

Khi tôi đăng bài "Khốn nạn", nhiều bạn nói tôi viết nặng nề. Khác phong cách thường thấy của tôi. Nhưng tôi cho rằng, vào lúc này cần có thái độ mạnh mẽ, rõ ràng, để góp phần ngăn những chuyện như ở Bình Dương, ở Hà Tĩnh và những điều tồi tệ hơn đến với cuộc sống của gia đình tôi, của những bạn bè tôi, của đất nước mình. 


Bài thơ này, tôi viết cách đây gần 30 năm.

Thủa nhỏ con của mẹ
Thích chơi trò bắn nhau
Mơ trong làn lửa đạn
Được xông lên hàng đầu

Đối với con khi đó
Chiến tranh sao giản đơn
Xông lên, và chiến thắng
Có gì còn đẹp hơn?

Nay đã thành người lính
Súng thép cầm trong tay
Đã trải bao thử thách
Gian lao, và đắng cay

Thấy bao nhà lửa cháy
Thiêu tiếng khóc em thơ
Bao hoang tàn, đổ nát
Những trường học, nhà thờ

Đã bao lần vuốt mắt
Vẫn mở, tuy chết rồi
Những bạn con, rất trẻ
Chưa lần hôn trong đời

Và thấy bao bà mẹ
Mắt mờ, thân héo khô
Hằn sâu trên nét mặt
Nỗi đau đớn vô bờ…

Mới thấu điều giản dị
Chiến tranh khác trò đùa!

4 nhận xét: