Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

Cần một Vladimir Putin hơn một Aung San Suu Kyi

          Chúc mừng đất nước Myanmar, chúc mừng bà Aung San Suu Kyi, hoan hô ông Thein Sein. Nhiều người ngầm liên hệ Myanmar với Việt Nam, chính quyền quân sự Myanmar với chính thể lãnh đạo Việt Nam. Thực ra sự liên hệ, so sánh đó rất khập khễnh, nhất là về vai trò, vị thế trong lịch sử đất nước và hiện tại.
Cha của bà Aung San Suu Kyi, ông Aung San là người thành lập các đơn vị tiền thân của quân đội Myanmar, cũng là một trong những người có công lớn nhất đưa Myanmar thoát khỏi sự thống trị của đế quốc Anh. Mẹ của bà cũng là một nhà chính trị của Myanmar, từng là Đại sứ Myanmar tại Ấn Độ và Nepal. Chắc chắn, trong hoạt động chính trị của mình, bà Aung San Suu Kyi có những mối liên hệ với các bạn bè, những người đã từng cộng tác với cha, mẹ của bà. Ngoài phẩm chất cá nhân, sự thành công hôm nay của bà Aung San Suu Kyi còn có phần từ những mối quan hệ đó, từ vị thế của gia đình bà trong chính trường Myanamar. Còn ông Thein Sein và chính quyền quân sự không phải những người mang lại nền độc lập cho Myanmar, và họ nắm quyền qua một cuộc đảo chính.

Có người cho rằng Việt Nam cần một Aung San Suu Kyi, nhưng tôi cho rằng Việt Nam không cần một Aung San Suu Kyi (cũng không thể có), mà cần một Vladimir Putin, hoặc một Tập Cận Bình. Khi đất nước có kỷ cương chưa chặt, có nhiều người chỉ biết nói và làm bậy hơn người biết làm, cần có người có tài, có trí, có chí và uy điều hành đất nước.
          Việc đảng NLD của bà Aung San Suu Kyi thắng lợi trong cuộc bầu cử vừa qua là bước tiến lớn của nền dân chủ Myanmar, nhưng còn quá sớm để nói về sự phát triển của đất nước này dưới sự cầm quyền của NLD.
Tại Đông Nam Á, Phillippines là nền dân chủ lâu đời nhất. Nhưng nền kinh tế Philippines lại là nền kinh tế kém cỏi nhất trong các nước ASEAN “cũ”, thu nhập bình quân đầu người của Phi chỉ cao hơn không nhiều so với thu nhập bình quân của Việt Nam. Joseph Estrada, Tổng thống thứ 13 của Philippines (30/6/1998 – 20/1/2001) từng rất được người dân nghèo ở nông thôn Philippines hâm mộ, là người đắc cử tổng thống với tỉ lệ phiếu bầu cao nhất trong các cuộc bầu cử tổng thống ở Philippines. Thế nhưng chỉ nửa nhiệm kỳ, ông đã bị phế truất.

Trong “4 con hổ châu Á”, ngoại trừ Hồng Kông, Hàn Quốc, Đài Loan (Trung Quốc), Singapore đều có hàng chục năm phát triển mạnh mẽ dưới thể chế “độc tài”, ít dân chủ. Hiện nay, nền dân chủ tại những nơi này đang mở mang, trên cơ sở nền kinh tế phát triển và thể chế nhà nước được tổ chức tốt.

6 nhận xét:

  1. Dân chủ và quân sự:

    1. Trung Quốc: Đang thanh trừ quyết liệt tham nhũng quân đội, ngắt bỏ bớt quyền lực "sao vạch" (đã đến cấp phó Quân ủy TW và công an cỡ Chu Vĩnh Khang)

    2. Miến Điện: Giới Quân đội (đang hiểu ra) và từng bước trao quyền lực cho Chính quyền dân sự.

    3. Còn Địa bàn này: có vẻ đang có sự chuyển dịch quyền lực từ đ/c dân sự sang cho các đ/c "sao vạch" điều hành.....
    Rồi Tướng tá làm Chủ tịch hết, không biết dân tộc này sẽ tiến hay lùi?

    Trả lờiXóa
  2. Đó chính là điểm khác biệt lớn giữa độc tài và dân chủ.
    - Định mệnh của một đất nước được quyết định bởi 1 nhóm người(dĩ nhiên là vì lợi ích của họ và gia đình họ), đó là chính thể độc tài.
    - Định mệnh đất nước được quyết định bởi chính nhân dân nước đó, chính là sự dân chủ. Nhân dân sẽ bầu lên người lảnh đạo xứng đáng, và cũng chính nhân dân sẽ hạ bệ những người không xứng đáng.
    Putin, Tập Cận Bình, Kim jong Un...là những nhà tư bản đỏ giàu nhứt thế giới. Trong khi nhân dân họ phần lớn vẫn trong tình trạng nghèo khó.
    Nói về The Philippines, bác Thừ nói nên kinh tế của Phi kém cỏi nhứt Đông Nam Á? Xin thưa với Bác là GPD đầu người của họ gấp 2 lần Việt Nam mặc dù dân số của Phi cao hơn Vn, Phi có độ tăng trưởng kinh tế cao nhứt ĐNA. Cựu tổng thống Joseph Estrada bị hạ bệ vì tham nhũng có hệ thống.
    Singapore, Hàn, Đài Loan họ chỉ độc tài trong chính trị nhưng họ để tư nhân tự do phát triển kinh tế. Khi kinh tế đã phát triển thì giới doanh gia sẽ cần đến đổi mới chính trị , khi đó bọn độc tài sẽ sẵn sàng trao trả quyền lực. Đó là những nhà độc tài vì dân vì nước. Có khi nào bạn nghĩ rằng, 1 ngày nào đó Putin, Tập , Un... sẽ từ bỏ quyền lực. Not in this life time, right?
    Theo suy nghỉ của tui thì trong vòng từ 20 đến 30 năm nữa, Myanmar sẽ có nền kinh tế vượt bực vì họ đã dám làm những điều mà người khác không dám làm!
    Thanks for reading my writing.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không hiểu bạn vô tình hay cố tình đọc thiếu một chữ, ASEAN "cũ", không phải ASEAN nhé

      Xóa
    2. Sorry bác Thiềm Thừ là tui đọc xót chữ "cũ", Cũng như mình, người Phi thiếu 1 người lảnh đạo có đầu óc vượt bực. Nhưng Vn mình hơn Phi ở tài nguyên thiên nhiên và khí hậu ôn hòa mà không qua mặt Phi về mặt kinh tế thì buồn thật.

      Xóa
  3. Về tài nguyên và khí hậu, chưa chắc Việt Nam thuận lợi hơn Phi.Nhưng Phi có 70 năm hòa bình từ 1945, Việt Nam chỉ mới có 25 năm hòa bình từ 1990, mà tổng sản phầm quốc gia của Phi chưa được gấp rưỡi Việt Nam, trong khi dân số đông hơn 10% http://data.worldbank.org/indicator/NY.GDP.PCAP.CD

    Trả lờiXóa
  4. Phi khốn khổ lắm, người nghèo khó có lối ra lắm dù có khu giàu có như quận 1 thì rực rỡ cho vài vị danh gia vọng tộc và kẻ ăn theo thôi...

    Trả lờiXóa