“Ở Việt Nam, có
một số nhà báo giàu, rất giàu, sắm xe hơi sang, đủ tiền cho con cái du học tự
túc ở Mỹ, ở Châu Âu, giá trị tài sản lớn gấp nhiều lần thu nhập từ lương và
nhuận bút. Họ làm thế nào mà giàu?
Họ thường ở vị trí thư ký tòa soạn, thư ký
xuất bản của cơ quan báo chí hoặc vị trí có thể kiểm soát bài đăng. Khi thấy
trong những tin, bài gửi về tòa soạn có tin, bài về tiêu cực, sai phạm tại một
doanh nghiệp nào đó, họ bèn liên lạc với doanh nghiệp, và ra điều kiện để bài
không được đăng… Đó là những phi vụ đơn lẻ (nhưng ở một cơ quan báo, thì một
năm cũng có khá nhiều cơ hội cho những phi vụ đơn lẻ như vây). Ở tầm cao hơn,
có những nhà báo, nhóm nhà báo đóng vai trò bạn ruột của một hay vài doanh
nghiệp lớn, để thâm canh, bảo kê cho doanh nghiệp. Họ chuyên viết bài để PR cho
doanh nghiệp đó, bên cạnh việc viết bài PR còn có thể biên tập bài vở của phóng
viên khác để thêm vào nội dung có lợi cho doanh nghiệp ruột, cắt bỏ nội dung
hoặc không cho đăng bài có nội dung bất lợi cho doanh nghiệp ruột. Tất nhiên
doanh nghiệp kia sẽ được biết việc họ làm, và sẽ trả ơn họ. Khi doanh nghiệp
ruột gặp sự cố, họ liên hệ với những
đồng nghiệp có thể viết về sự cố đó để dàn xếp, mua sự im lặng. Khi đối thủ
cạnh tranh với doanh nghiệp ruột của họ gặp scandal, đó là cơ hội để họ tổ chức
tấn công đối thủ, để danh nghiệp ruột của mình hưởng lợi.”
Đoạn trên trích từ một
tham luận ở hội thảo “Báo chí đồng hành cùng doanh nghiệp”, được Hội Nhà báo
tỉnh Khánh Hòa tổ chức mới đây.
Vụ Vinastas công
bố “hai phần ba số nước mắm truyền thống có lượng thạch tín vượt mức cho phép”,
Bộ trưởng Bộ Thông tin và Truyền thông Trương Minh Tuấn cho rằng có thể có sự
dính líu của vài cây bút bẩn. Tôi cũng tin như thế. Hơn cả bẩn, có thể nói rằng
họ đã phạm tội ác.