Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2008

ĐI TRẠI SÁNG TÁC… CÁI GÌ?

Category: văn hoá, Tag: Tin tức Dư luận,Văn hóa Xã hội

09/12/2008 03:44 pm
Lạc vào Nhà sáng tác Nha Trang, anh bạn có bút danh trên báo Thanh Niên là Hùng Phiên (Phiền Hung) dúi vào tay cái tạp văn, đòi đăng trên Tiền Phong. Chả biết Tiền Phong có đăng được cái này không, thôi thì mình đăng trước cho vui lòng anh bạn "tâm thần viên".

ĐI TRẠI SÁNG TÁC… CÁI GÌ?
Lâu quá lo cày cuốc báo chí kiếm cơm, bỗng nghe có suất đi trại sáng tác, bèn chạy chọt đi để hâm lại bầu máu văn chương. Nếu đến trại mới sáng tác được tức đây là trại… vịt đẻ? Thế nhưng chủ yếu nhiều nhà văn cái, nhà thơ đực coi đây chỉ là nơi để du hí, trốn vợ đi nhậu ngoại tỉnh, lấy giấy phép của chồng con để đi… ngoại ô!
Cũng có lắm anh ả cứ tưởng hễ bước chân vào trại sáng tác là bỗng chốc trở thành nhà văn, nhà thơ, nghệ sĩ nhớn! Uống vào mấy ly là tự bốc mình lên tận mây xanh, hoặc nữa là suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chả chịu làm lụng kiếm cơm nuôi con, bụng dạ đói meo nhưng thấy mình luôn vĩ đại… hễ nghe đến đi trại sáng là tức tốc có “em”! Những người này họp lại uống rượu, đọc thơ, khoe sáng tác “đầu thừa đuôi thẹo”, nói về những ý đồ dùng văn chương dời non lấp biển… tình cảnh tương tự như mấy người “tưng tưng” hay lang thang, áo quần xanh đỏ thường gặp trên đường! Vậy nên cha Bình SVC độc miệng ở Phú Yên đặt tên cho loại trại này là “Trại tâm thần”, nghe ra cũng chí phải!
Mà chi phí cho mấy dzăn ngợ sĩ (nói lái là “nghĩ sợ”, giọng Phú Yên - Bình Định) này vô trại tâm thầm mỗi đợt đâu phải là ít. Ngoài chuyện tàu xe được thanh toán đủ, ở khách sạn phòng lạnh - nước nóng được bao căn, tiền ăn mỗi ngày cả trăm nghìn đồng/người, rồi giấy bút, đi thăm thú “thực tớ”… các ban tổ chức lo tất mỗi “tâm thần viên”. Mỗi trại ít nhất phải 15 người trở lên, thời gian giá chót cũng trong nửa tháng! Đã thế còn tốn tiền của vợ con cho chuyện tiêu vặt và ăn nhậu! Ôi, nghề chơi cũng lắm công phu! Mà nghe đâu bình quân mỗi tuần ở Việt Nam có 1 trại sáng tác các loại! Nhiêu khê tốn kém bạc tỷ như thế nên ngành văn hóa mới xây một hệ thống trại “tâm thần” giăng khắp nước; ví như các Nhà sáng tác Vũng Tàu, Nha Trang, Đà Lạt, Huế, Tam Đảo, Đồ Sơn,… với một đội ngũ thường trực phục vụ mỗi nơi luôn trên dưới 10 người. Tỉnh nào không có Nhà “sảng tạc” mà muốn đăng cai trại “tâm thần” thì dúi các trại viên vào một khách sạn nào đó… Nhậu nhẹt, đàn đúm mười ngày nửa tháng là xong chuyện!
Bây giờ nói đến việc thực thi nhiệm vụ chính của mỗi sáng tác viên. Nghĩa là, đăng ký mảng thơ thì làm thơ, văn thì viết truyện ngắn - truyện dài - kịch bản, mỹ thuật thì bôi màu - đẽo đá - khắc lung tung… Nói chung là cuối trại phải có sản phẩm nộp lấy lệ; đã thế thì đa phần là đem theo tác phẩm có sẵn ở nhà để còn rảnh rỗi mà rượu chè, đàn đúm! Có những tuyên bố xanh rờn: thằng nào đi trại “tâm thần” mà sáng tác là ngu, bởi thai nghén - tạo tác sản phẩm nghệ thuật là chuyện không phải đóng cửa bảo rặn bảo đẻ là… có con!
Thế nhưng mấy nhà tổ chức thì tự an ủi: coi như đây là dịp để ai tranh thủ làm được gì thì làm, hoặc chỉ giao lưu, so sánh tác phẩm, trao đổi kinh nghiệm sáng tác,… thế là có lợi cho nước cho dân rồi! Nhiều anh ả thì muốn tranh thủ đi du lịch đỡ mất tiền, hay kiếm cơm mết quá thì bỏ nhà đi thư giãn, còn tôi thì mục tiêu hâm lại bầu nóng văn chương chứ lâu nay đã nguội lạnh vì mãi lo kiếm tiền (nếu làm văn chương mà no cơm ấm áo thì tui đây chả dại gì bỏ quên)!
Túm lại, thứ gì cũng phải dồn hết sự tập trung và đam mê thì mới có thành quả đôi chút. Nhưng có mê đắm đến đâu mà rờ lưng không thấy mấy tí năng lực thì cũng là chuyện viễn vông khổ vợ khổ con, người thân hàng xóm, phiền phức tốn kém tiền dân tiền nước lắm ai ơi! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét