Khốn nạn.
Tôi không nói tới những người tham gia bạo động, đốt phá
ở Bình Dương. Nhiều người trong số họ sẽ là những người khốn khổ.
Có những người không đi hò hét, không đi đập phá, không
đốt lên những ngọn lửa man rợ. Họ chỉ ngồi bên bàn phím, viết những lời cổ súy
hành động tẩy chay hàng “Tàu”, không phục vụ khách Trung Quốc, hô hào nuôi dưỡng
mối thù truyền kiếp với Trung Quốc, nói rằng đó là những hành động yêu nước.
Nhưng tôi thấy, những hành động đó đã khơi thêm tâm lý “ghét Tàu, ghét khựa”, nhen
nhóm tâm lý bài Hoa. Bây giờ, khi những ngọn lửa man rợ cháy lên ở Bình Dương,
có người trong số họ chửi những người tham gia bạo động ở Bình Dương là ít học,
là ngu dốt, nhưng thực ra, chính họ đã gom xăng cho ngọn lửa man rợ đó.
Khi cuộc
bạo động bùng phát, họ lại liên tục cập nhật hình ảnh và thông tin – trong đó
có những thông tin không kiểm chứng, kèm theo là những lời chê bai chính quyền
bất lực, yếu kém trong hành động chống Trung Quốc, đòi Chính phủ phải thay đổi
thế này thế nọ, thậm chí còn đổ lỗi cho Chính phủ về cuộc bạo động... Lê Hữu
Thảo, một cựu chiến binh ở Gạc Ma ngày 14/3/1988 viết: “Còn cái loại thù trong,
chúng ẩn nấp như con sâu, con nhộng, khi có thời cơ là chúng sẽ ló cái đầu ra, hành
động của chúng rất thâm độc và nguy hại vô cùng cho sự an nguy của dân tộc ta. Chúng
dùng ngòi bút, lời nói công kích, chia rẽ nhằm phân hóa các tầng lớp nhân dân
ta vì những mục đích chính trị của chúng… Những người con ưu tú của quê hương
đang ngày đêm gồng mình chống đỡ với cường địch, cả dân tộc đang ngày đêm nghẹt
thở theo dõi về chiến tuyến thì bọn Việt gian như những con rắn độc đã ló đầu
ra khỏi hang”.
Còn tôi cho rằng, trong lúc nước sôi lửa bỏng này, trong
khi cả dân tộc cần đoàn kết, đồng lòng chống giặc ngoài, những người tôi nói ở
trên là những kẻ khốn nạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét