Sau 11 năm mới trở lại Hội An. Hình như mình có phần kém năng động, ít chịu “xê dịch”! Nhưng xa hơn mười năm, mới có chuyện để kể khi gặp lại chứ.
Năm 1997, lần đầu tiên đến Hội An. Đắc Bình - anh bạn làm nghề ảnh chở bằng xe máy từ Đà Nẵng qua núi Ngũ Hành, theo đường liên huyện qua Điện Ngọc, Điện Nam đến Hội An. Chưa có con đường ven biển Đà Nẵng - Hội An như bây giờ. Hội An ngày ấy thật vắng vẻ, dù hàng ngày vẫn đón những đoàn khách du lịch nước ngoài. Chỉ trong một buổi, hai anh em đi thăm khắp Chùa Cầu, Quan Công Miếu (Chùa Ông), Hội quán Phúc Kiến, Hội quán Triều Châu, mấy ngôi nhà cổ… Buổi trưa, nằm nghỉ trên sập gỗ ở gian ngoài ngôi nhà cổ của ông Trần Đương ở 25 Phan Bội Châu, mát rượi. Trên lầu, ông Trần Đương cũng treo một số tranh vẽ, tranh in phong cảnh Hội An và Việt Nam, không đề giá. Du khách xem tranh, ai thích thì mua, chủ khách ít mặc cả nhưng giá bán chỉ từ vài chục đến vài trăm ngàn đồng.
Buổi chiều, đến Cẩm Nam ăn bánh tráng đập và chụp ảnh cầu tre Cẩm Nam. Đắc Bình trúng mánh, vì tình cờ có người mẫu là một đôi nam thanh nữ tú. Chàng đến từ Úc, nàng từ Mỹ sang, trẻ trung xinh đẹp. Cô gái còn mặc áo thun, không có “underwear”, thế mới chết anh chàng phó nháy! Đôi tình nhân toàn hỏi “đểu”, như: “Are police in Danang bad to tourist” hay “During Vietnam war, this beach was for US soldiers on holiday?”. Họ lại còn tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy trên cái mũ của mình có chữ Versace, ý là bọn Việt Nam quê mùa ở Hội An hẻo lánh mà cũng biết Gianni Versace, nhà thiết kế thời trang người Ý vừa mới chết, nhỉ!
Bây giờ trở lại Hội An như gặp lại người xưa, vui nhiều mà cũng có chút buồn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét