Cạm bẫy ngọt
ngào
Ông bạn già lầu bầu:
- Sáng mắt sáng lòng nhé, tôi sống ngần này tuổi nên tôi dám nói là đồ ăn thức uống mình cứ nhập từ cái bác láng giềng về là có ngày tiêu. Trước còn sợ loại nhập tiểu ngạch do cửu vạn vác lậu về. Nay thì nhập chính hãng cũng chết!
- Này! Cấm bác có tư tưởng phân biệt thị trường nhé, coi chừng…
- Chả phải có cái vụ “sữa sạn thận” này rùm beng nên tôi mới nói leo đâu nhá. Chú chỉ cần nhìn những trái táo, lê để lăn lóc hàng tháng trời ngoài chợ mà vẫn tươi non, rồi một dạo ồn ào cái vụ món dung dịch tẩm ướp chân gà nướng, rồi có viên thuốc gì bỏ vào nồi nước sôi bỗng hoá thành nồi lẩu Thái thơm ngọt, gần nhất là viên thuốc bỏ vào can nước lọc 20 lít hoá thành rượu, đã có mấy chục người ở đồng bằng sông Cửu Long ngộ độc rượu mà chết…
- Thì dân mình nhìn chung còn nghèo, cứ thấy đồ ăn gì đáp ứng tiêu chuẩn “ngon, bổ, rẻ” là xơi, mà cái khoản rẻ thì láng giềng mình là nhất. Đúng là một thứ cạm bẫy ngọt ngào.
- Thế “chức năng” các chú đâu mà không kiểm tra, để người ta nhập ùn ùn cái thứ độc hại về cho dân mình?
- Bác này! “Chức năng” mình người thì ít, việc thì nhiều. Nội lo đối phó với “thù trong” như cá ướp u rê, đậu khuôn có thạch cao, nước tương có chất gây ung thư, giò chả có hàn the, kẹo pha bột đá… đủ tối mắt, hơi sức đâu lo nổi chuyện “giặc ngoài”.
- Tôi đọc báo thấy mỹ phẩm của họ, đồ chơi trẻ em của họ cũng có chất độc hại, thế giới phát hiện và bắt thu hồi rầm rầm…
- Bác lớn tuổi rồi, bác giải thích cho em nghe, vì sao mình biết đồ của họ độc nhiều lành ít mà dân mình cứ buôn, cứ nhập về hà rầm là sao?
Thì chú chả đã nói là dân mình thích “ngon, bổ, rẻ” đấy hả. Người buôn thì thấy rẻ ham lời, người tiêu dùng thấy rẻ ham mua, chú thấy ngon, rẻ ham nhậu…
- Chỉ có điều bổ đâu không thấy, toàn “bổ chửng”…
Thuỷ Ngân – báo Khánh Hoà Chủ nhật, 28/9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét